Nhận định, soi kèo Rayo Vallecano vs Villarreal, 22h15 ngày 22/2: Không dễ cho khách

Thế giới 2025-02-24 23:27:00 44
ậnđịnhsoikèoRayoVallecanovsVillarrealhngàyKhôngdễchokhátheo hernandez   Chiểu Sương - 22/02/2025 02:18  Tây Ban Nha
本文地址:http://game.tour-time.com/news/%C2%A0%C2%A0%20Ho%C3%A0ng%20Ng%E1%BB%8Dc%20-%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%2001/07/%C2%A0%C2%A0%20H%E1%BB%93ng%20Qu%C3%A2n%20-%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%2008/06/%C2%A0%C2%A0%20Ho%C3%A0ng%20T%C3%A0i%20-%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%2007/04/2023%2008:47%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%20%C2%A0Nh%E1%BA%ADn%20%C4%91%E1%BB%8Bnh%20b%C3%B3ng%20%C4%91%C3%A1%20gi%E1%BA%A3i%20kh%C3%A1c
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo U20 Iran vs U20 Nhật Bản, 15h15 ngày 23/2: Tạm biệt ‘tiểu Samurai’

Truyện Sống Lại Ta Trở Thành Hoạ Quốc Yêu Nữ

 

Theo Trí Thức Trẻ

">

Phương pháp cai game hiệu quả nhất trên đời

">

Nữ coser xinh đẹp e ấp khoe gò bồng đảo

Nhận định, soi kèo Cagliari vs Juventus, 02h45 ngày 24/2: Có quà cho Lão bà


 ">

Những thông tin đầu tiên về Call of Duty: Advanced Warfare


"Chị! Rốt cuộc là chị có nghe em nói chuyện không?"

Tháng hai, ánh mặt trời đầu mùa xuân cũng không chói mắt, chiếu lên trên người chỉ cảm thấy ấm áp.

Bên tai truyền đến liên tiếp tiếng gọi liên thanh, hơn nữa cổ tay áo còn bị túm chặt, liều mạng giãy giụa, cuối cùng cũng thành công kéo Thẩm Kiều đang ngẩn người tỉnh dậy.

Cô ngơ ngẩn xoay đầu, nhìn về thiếu nữ bên cạnh.

Từ trước tới giờ, Thẩm Hòa Nguyệt vẫn luôn như vậy, đối với ai cũng đều thân thiện, trên môi luôn nở nụ cười. Chỉ cần hai chị em cùng ra ngoài, cho dù là đến trường hay tan học, cũng sẽ kéo lấy cánh tay cô, ríu rít, vui vẻ, phấn chấn mà nói không ngừng.

Nhưng hôm nay, Thẩm Kiều lại thấy được vẻ mặt không có một tia kiên nhẫn từ Thẩm Hòa Nguyệt, điều đó rất rõ, khiến cho cô nghi ngờ có phải ảo giác hay không.

Hay là cô bị cuộc gọi kia làm ảnh hưởng.

Thẩm Hòa Nguyệt không rõ lý do, thấy thế thì nhăn nhăn mày, tiện đà hỏi: "Thẩm Kiều, chị làm sao vậy? Mấy ngày nay chị rất khác lạ....Có phải là chị chưa làm xong bài tập nghỉ đông?"

Bài tập nghỉ đông?

Không sai, hôm nay là ngày khai giảng.

Hai người đang ở trên đường đến trường học, đi qua hai con đường lớn là có thể đến trường học.

Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, cô có chút ảo não mà xoa thái dương, rồi lắc đầu: "Không có, là do chị không ngủ ngon. Em vừa mới nói với chị cái gì?"

Thẩm Hòa Nguyệt đánh giá cô từ trên xuống dưới, cũng không để bộ dạng khác lạ của cô ở trong lòng, ngọt ngào cười, tiếp tục lặp lại: "Em nói, không phải năm hai trung học sẽ phân ban một lần nữa sao? Chị và các bạn học mới đều đã làm quen với nhau chưa? Chị có....."

Má Thẩm Hòa Nguyệt ửng đỏ, muốn nói rồi lại thôi, nũng nịu, như thể muốn Thẩm Kiều tự mình nhận ra điều đó, nhưng Thẩm Kiều hoàn toàn không hiểu ý của Thẩm Hòa Nguyệt, cô nghĩ rồi lại nghĩ nghĩ, cuối cùng đáp lại: "Tuy rằng ban một lần nữa, nhưng vẫn là những bạn học cũ đó. Có thêm vài người chuyển tới, đều là những người trước kia chị quen."

"A?" Giọng điệu của Thẩm Hòa Nguyệt không không được sự thất vọng.

Thẩm Kiều: "Làm sao vậy?"

Thẩm Hòa Nguyệt: "Không có gì, bỏ đi..."

Trong phút chốc, đôi mắt em gái cô như mất đi vài phần sôi nổi. Độ cong ở khóe miệng không hề biến mất nhưng mắt thường thì có thể thấy được thái độ đã trở nên qua loa, lấy lệ.

Trong lòng Thẩm Kiều có chút chuyện, nên cũng không chủ động mở miệng tìm chủ đề nói chuyện, cô rũ mắt xuống, yên lặng đi về phía trước. Chỉ mặc không khí ở lại phía sau.

Đèn xanh.

Hai người đi qua đường lớn.

Bỗng chốc, đôi mắt Thẩm Hòa Nguyệt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, sau đó lập tức buông Thẩm Kiều ra, giơ tay lên, hô một tiếng với bạn học đang ở xa xa kia, động tác dừng lại, quay đầu nói với cô; "Thẩm Kiều, em thấy bạn của em, em đi trước!"

Nói xong, Thẩm Hòa Nguyệt cũng không quay đầu lại mà chậm rãi rời đi.

Chỉ còn lại Thẩm Kiều đứng một mình tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Thẩm Hòa Nguyệt.

Cô cắn môi, nghĩ lại chuyện xảy ra vài ngày trước.

Hôm đó, thành phố Lục Xuyên có một trận tuyết lớn. Từ ban ngày đến tối vẫn rơi không ngừng, tích tụ được một tầng tuyết đọng thật dày.

Lục Xuyên là phía Nam của thành phố, bốn mùa rõ ràng. Vào mùa đông, tuy lạnh, nhưng tuyết rơi rất ít. Càng đừng nói là đã qua năm mới, đang độ vào xuân, nhiệt độ và không khí bắt đầu ấm lên. Trận tuyết này, có vẻ có chút khác thường.

Mhưng Thẩm Kiều không để ở trong lòng, cô vẫn một mình đi tới phòng luyện tập vũ đạo như ngày thường.

Sau khi khai giảng sẽ có một cuộc thi lớn về múa bale, nghe nói, giáo viên Đái Tùng Xuân sẽ chọn ra hai học sinh để dự thi.

Cơ hội khó có được, cô không muốn bỏ lỡ nó.

Cần phải luyện tập thêm, bảo đảm thứ hạng, đặc biệt là phải bảo đảm tiết mục có thể diễn ra xuất sắc.

Vì vậy mà lúc Thẩm Kiều rời khỏi phòng tập vũ đạo đã là đêm khuya.

Trước tiên cô gọi điện thoại cho mẹ, lại dựa theo lộ trình mà đi, một chân lại một chân dẫm lên đống tuyết, đi theo con đường về nhà.

Từ phòng vũ đạo về nhà, phải đi qua một cây cầu.

Có lẽ bởi vì thời tiết xấu, bên ngoài lại lạnh, trên cầu không có người, lại đen như mực, vô cùng yên tĩnh, cái gì cũng không thấy rõ.

Thẩm Kiều rụt cổ, không tự chủ được mà bước chân nhanh hơn.

Khi cô sắp đi qua cây cầu, một khúc nhạc du dương, rõ ràng bên cạnh bỗng lọt vào tai.

Là "Hồ Đào Giáp Tử" trong "Hoa Chi Viên Vũ Khúc"

Là khúc nhạc múa ba lê kinh điển.

Thẩm Kiều theo phản xạ có điều kiện mà dừng bước chân, đôi mắt như ánh hoàng hôn trở nên băn khoăn.

Bóng dáng của cô ở trên cây cầu theo cùng tiết tấu của khúc nhạc, ánh sáng ở màn hình điện thoại nhấp nháy. Không cần ai hưởng ứng, cũng không có ý dừng lại, cô giống như bị dính một loại bùa mê quyến rũ.

Trong lòng Thẩm Kiều run lên, cả người như bị một thế lực tâm linh nào đó điều khiển, cô nhặt điện thoại lên, rồi bấm nghe.

"Xin chào, rất xin lỗi, đây là do tôi nhặt được...."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dốc.

Một giọng nữ ngắt lời cô.

"Là Thẩm Kiều sao?"

Đối phương gọi tên Thẩm Kiều, cô hoàn toàn ngẩn người ra "A..."

"Tôi cũng là Thẩm Kiều. Tôi năm nay 27 tuổi. Tôi là cô sau này."

"...."

"Xin lỗi, rất đột ngột sao? Tôi cũng không đoán được sẽ xảy ra tình huống này. Có lẽ là rất khó tin, phải không?"

Nghe vậy, Thẩm Kiều thiếu chút nữa đã bị chọc cười.
">

Truyện Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp


Thanh Vũ nghe thấy chính giọng nói khản đặc phát từ cổ họng của mình, đôi bàn tay nàng nắm chặt lấy tay người nằm trên giường.

Trên khuôn mặt kiều diễm, nước mắt cứ chảy dài xuống, từng hàng lại từng hàng, thấm hoen hết những lớp phấn son, rửa trôi hết những nét điểm trang tinh xảo.

Nước mắt ấy, không có cách nào kiếm chế, cũng không có cách nào ngăn lại, là đau thương thể hiện ra bên ngoài, cũng là đau thương thấm tận ruột gan. Mọi thứ lúc này trước mắt nàng đều là một màn mờ ảo, tất thảy đều không nhìn rõ được nữa, duy chỉ có khuôn mặt của người nằm trên giường giờ khắc này đọng lại trong tròng mắt sâu thẳm của nàng. Sâu đậm, chân thực.

Nam nhân nằm trên giường cho dù sắc mặt trắng bệch, thần thái hốc hác, nhưng vẫn có thể nhìn ra được một mỹ nam diện mạo xuất chúng, mỗi đường mỗi nét đều là kiệt tác của tạo hóa. Mày kiếm cao quý, mắt phượng sâu dài, mũi cao, môi mỏng, khuôn mặt cân đối hài hòa, tổng thể kết hợp lại tựa như một thứ bảo vật thủ công tinh xảo bậc nhất. Chàng nằm trên giường, trút từng hơi thở nặng nề, ánh mắt sâu thẳm như đáy giếng, phủ lên một màn sương mờ ảo mơ hồ không thể nhìn thấu. Trên khóe môi chàng vương lên một nét cười cao ngạo,lúc này dường như coi thường tất cả, coi thường cả sinh tử.

"Tiểu Vũ ngốc... nàng khóc cái gì?... Ta nói... ta sẽ không bỏ nàng... sẽ không."

Nước mắt vẫn không ngừng rớt xuống, thấm ướt cả vạt cung trang lộng lẫy, nàng không còn suy nghĩ được gì nữa, đầu óc lúc này trống rỗng. Tất cả chỉ còn lại sự hoảng hốt, sợ hãi, con ngươi đen láy kia co lại trong thoáng chốc, vì câu nói "Ta sẽ không bỏ nàng" mà run lên.

Đôi mắt của chàng lúc ấy dường như vì quá mệt mỏi mà khép lại, bàn tay trong tay nàng cũng vô lực mà trượt xuống. Thanh Vũ như vừa mới bước chân đã bước hụt, vội dang tay ôm chàng trọn trong lòng, khuôn mặt vô hồn như kẻ đã chết, giọng nói cũng ngắt quãng, xa xăm: "Trường Nguyên, chàng không được... nhất định không được... bỏ ta..."

Không có ai đáp lại.

Thời khắc này, Đông cung rộng lớn chỉ có Thanh Vũ và Trường Nguyên.

Nàng cất tiếng gọi chàng, nhưng chàng đã vĩnh viễn không thể trả lời được nữa.

Nói là nhất định không được bỏ nàng, nhưng cuối cùng, Trường Nguyên, thân là Thái Tử Đại Khuynh, vẫn không chống đỡ nổi cái gọi là "vận mệnh", trời bảo chàng phải chết, chàng không có cách nào sống.

Khó khăn lắm, hai người mới có thể ở bên nhau, vậy mà... tại sao?

Nếu có thể lựa chọn, nàng nhất định sẽ không cố chấp nữa, không muốn trả thù nữa, không hại người nữa, tất cả oán hận đều buông bỏ... Chỉ cần Trường Nguyên có thể bình an... cho dù không ở bên cạnh chàng cũng được...

Nếu sớm biết nàng sẽ hại chàng đến nước này, ngày đó chẳng thà chôn thân chốn thanh lâu... vĩnh viễn không quay trở về...

"Vận mệnh... là thứ gì chứ?"

Thanh Vũ ôm Trường Nguyên trong lòng, chính mình cảm nhận cơ thể của chàng lạnh dần, rồi lại lạnh dần...

"Ta không tin... Ta không tin chúng ta không chống lại được thứ gọi là vận mệnh."

Nàng điên rồi.

Phải, điên rồi.

Trường Nguyên, đời này không biết đã cứu nàng bao nhiêu lần, vậy mà nàng còn chưa báo đáp được cho chàng điều gì...

Một kẻ như nàng, lấy tư cách gì ở bên cạnh Trường Nguyên?

"Cầu xin chàng, Trường Nguyên, đừng đi có được không?"

Đừng đi.

"Mất chàng, ta sống một mình ở nơi lạnh lẽo này, còn có ý nghĩa gì?"

Không có chàng, sống chết có gì khác nhau?

***

Năm Đông Các thứ hai mươi, Trường Nguyên Thái Tử được Trấn Vũ Hoàng Đế yêu thương nhất, bệnh nặng, qua đời.

">

Truyện Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

友情链接